Mang sách đi chơi: Những lần "đi liều" rất là... siêu!
- Bich Lan Nguyen
- Nov 19, 2024
- 6 min read
Đà Nẵng - Vượt đèo Hải Vân sang Huế
Tôi sinh ra, lớn lên ở miền Bắc, làm việc nhiều năm ở Hà Nội và chỉ mới chuyển vào Hội An được vài năm. Nên, Đà Nẵng với tôi vẫn còn rất lạ, nhiều mới mẻ. Lần đầu đứng trước dốc đèo Hải Vân khá hồi hộp, băn khoăn liệu xe ga cũ mười mấy năm rồi có đủ sức qua đèo hay không?! Thật sự là run…!
Nhưng cuối cùng thì tôi cũng sang được bên kia, đến với Huế lúc trời vừa tối.

Quảng Bình - Mưa tối thui và gió lạnh.
Không dừng lại ở Quảng Trị vì lý do đặc biệt, tôi đi thẳng đến Quảng Bình.
Gắng đi qua đoạn đường dài nên gần 8h tối tôi mới đến đoạn đường có lối rẽ vào thị trấn Đồng Hới. Gió lạnh, trời mưa, từ đường lộ vào thị trấn được một đoạn thì điện thoại mất sóng 3G nên tôi gần như mất phương hướng. Trời tối đen, không thấy gì phía trước, xung quanh và cả phía sau.

Vẫn là sợ xe hỏng bất thình lình hơn là sợ trời tối hay mưa gió đang tăng dần. Dừng xe một vài phút để điều hơi thở, thả lỏng cơ thể, sau đó tôi tiếp tục đi với sự tin tưởng tuyệt đối vào khả năng chiếu sáng duy nhất từ đèn xe và độ bền của thương hiệu Honda. Vượt qua những đoạn đường gập ghềnh bên ngoài và sự hồi hộp từ bên trong, khoảng 30 phút sau đó, ánh sáng đèn pha từ chiếc xe của tôi cũng chạm đến và hòa vào ánh sáng hắt ra từ những ngôi nhà và ánh đèn đường của thị trấn.
Thấy trong Vinmart có 2 bạn nữ người nước ngoài đang xếp hàng mua đồ, tôi dừng xe, vào hỏi các bạn ấy đang ở đâu? chỗ đó thế nào? có an toàn không?... vân vân, mây mây.
Khi đã tìm được chỗ lưu trú, ngồi yên vị trong phòng rồi, tôi vẫn còn cảm giác hơi sờ sợ. Một sự mới mẻ pha lẫn nhút nhát với những trải nghiệm đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đi xe đến “ngôi làng yêu đọc sách”, sau đó ghé thăm một ngôi chùa. Thầy trụ trì không có nhà nhưng tôi được một bác lớn tuổi trông coi chùa tiếp đón rất nhiệt tình, bác tha thiết mời tôi qua nhà ăn trưa và giữ tôi ngủ lại, dù đến lúc chào tạm biệt rồi, bác cũng chưa biết tôi là ai, từ đâu tới.

Trở về khách sạn, tối hôm đó một chị chủ trường mầm non đến gặp tôi. Chúng tôi trò chuyện trao đổi chuyên môn, sau đó tôi có cơ hội đọc – chơi với tụi nhỏ ngay tại khách sạn. Vui quá, chị đề nghị sáng hôm sau qua đón tôi đi ăn sáng và ghé trường mầm non của chị…

Lúc tạm biệt Quảng Bình, chị chủ khách sạn chia chân chia tay thật lưu luyến, ôm ấp chụp hình xong rồi chị còn tặng cơm và túi đồ ăn to bự cho tôi…

Tất cả sự thân thiện, yêu mến, tốt bụng của những người tôi may mắn được gặp ở Quảng Bình đã giúp tôi tiêu tan mọi cảm giác e dè và còn hơi sờ sợ. Sự tự tin tăng hẳn lên với quyết tâm không dừng lại ngang chừng...
Vượt đèo Ngang Quảng Bình sang Hà Tĩnh.
Nắng nóng khiến đường đi trở nên dài hơn thực tế! Đến chân Đèo Ngang, trước khung cảnh hùng vĩ, tôi chợt nhớ ngay đến Bà Huyện Thanh Quan với bài thơ “Qua Đèo Ngang”.
Cũng là “bước tới Đèo Ngang bóng xế tà” như bà Huyện Thanh Quan nhưng tôi đi trong thời kỳ đất nước bình yên, hưng thịnh nên cảm xúc thật bình yên.

Những tia nắng hoàng hôn chưa tắt rọi thẳng vào mắt tôi, khiến tôi thật khó để tận hưởng bức tranh hùng vĩ hết tầm nhìn. Lấy cuốn sách ra che đầu, tôi nheo mắt ngắm nhìn “cỏ cây chen đá, lá chen hoa” …

Rồi cũng đến lúc tôi phải lái xe qua hầm.
Đứng trước của hầm thấy sợ ra phết. Lần đầu tiên mà.

Lúc mới chạy xe vào hầm thì ổn, đoạn tiếp theo thấy tối đen. Đèn xe máy khi đó dường như không có khả năng chiếu sáng một tẹo nào. Tôi cố gắng giữ lái thật chắc, đi sát lề phải, căng mắt vừa cố nhìn vào bóng tối vừa gắng cảm nhận để tránh xe đi ngược chiều hay có gì đó bất thường! Căng người lái xe một lúc rồi cũng qua đèo thành công. Thật là liều lĩnh và hú hồn.
Ký ức về đèo Ngang có đủ các cung bậc, cả bình yên, choáng ngợp, sợ hãi và liều lĩnh nhưng không có “niềm đau” giống bà Huyện.
Giờ biết chữ mà không đọc gì ngoài… sách giáo khoa thì mới gọi là “đau”, Bà Huyện nhỉ!
Trên đường Quảng Bình – Hà Tĩnh qua một số đoạn rất đẹp, rất hùng vĩ, nhưng nhìn trên chỉ có trời, dưới là đất, quanh là núi cao, sông đẹp, giữa lọt thỏm có tôi với sách và xe, gặp rất ít người qua lại… nên tôi thấy hơi sợ, không dám dừng lại ngắm nhìn hay ghi lại những hình ảnh đẹp như tranh.
Tạm biệt Quảng Bình, sang đất Kỳ Anh, cảm giác rớt đánh tõm từ trời trong, mây trắng xuống vùng đất sặc trời – mây - khói - bụi mịt mù.
Hà Tĩnh - Nghệ An - suýt rơi xe từ trên núi.
Biết là trời sắp tối, nhưng tôi ham ngắm nghía quá! Đứng giữa đường ngây ngất nhìn, so sánh xem núi Hồng Lĩnh bên ngoài khác gì với… trong sách, trong thơ và cả nhạc. Bao nhiêu lời văn, ý thơ, câu ca… về vẻ đẹp của núi sông bỗng tràn đến, níu giữ bước chân tôi.

Cứ đứng yên như thế mà chìm đắm trong cảnh đẹp lung linh của tự nhiên thì không sao, bỗng dưng tôi tò mò muốn lái xe lên núi xem chùa Thiên Tượng – ngôi chùa hơn 600 tuổi… cao như thế nào?!

Những đoạn cua lên dốc thử thách xe ga ra phết! Đến ngang chừng thì xe bị khựng lại! Cơ mà có “gió đỡ, đất nâng” nên người và xe tiếp đất an toàn. Trước lúc đầu hàng quay xuống, tôi vẫn kịp ngước mắt lên cao, nhìn núi một lần nữa và cười hì hì tạm biệt!
Phú Thọ - Tuyên Quang - mải hít hương bưởi nên phải gọi trợ giúp.
Ôi trời ơi! Ai mà chả biết bưởi Đoan Hùng nổi tiếng như nào rồi! Cơ mà mới chỉ ca ngợi trái bưởi ngon, ngọt từ thủ phủ này mà không ai viết, vẽ, thơ, nhạc... về hoa bưởi Đoan Hùng thì … thiếu sót quá!

Một loài hoa đơn sơ, không rực rỡ mà trắng trong, không lộng lẫy kiêu sa mà thuần khiết, thanh tao. Lái xe đến cung đường ấy, tôi như lạc trôi trong hương hoa thơm ngào ngạt, quyến rũ.
Mải chơi hoa tới lúc trời tối, mưa rơi lộp bộp tôi mới giật mình, lo tìm chỗ nghỉ.
Xung quanh chỉ là xe chạy, bụi đường và lưa thưa ánh sáng từ đèn đường. Tìm kiếm ở khoảng cách gần nhất hoặc trong tầm 5 – 10 km không có khách sạn nào. Cố gắng kéo ga chạy nhanh hơn thường lệ hơn 5km nữa vẫn không tìm được khách sạn.
Tuy thế, tôi vẫn “lì lợm”, không thể không dừng chân ghé thăm tượng đài chiến thắng sông Lô trong ít phút.

Bóng tối đã thực sự đến, và lúc này chỉ còn trông đợi vào ánh sáng duy nhất từ đèn xe của tôi và thỉnh thoảng có xe qua lại trên đường. Bấy giờ tôi mới chịu nhấc a lô gọi điện tìm trợ giúp từ người quen để có một chỗ ngủ nghỉ.

Thật may mắn khi vừa yên ấm trong nhà thì mưa nặng hạt và gió rét ùa về.
Comments