Mang sách đi chơi: Sách, Trẻ em và Di sản - Một ngày vui - đọc từ sân đình tới khu tưởng niệm Hà Huy Tập.
- Bich Lan Nguyen
- Nov 23, 2024
- 4 min read
Updated: Jan 7
Hà Tĩnh 2.2023
Bất ngờ sẽ luôn đến với mỗi chúng ta, trong mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, thậm chí là trong từng khoảnh khắc. Việc của chúng ta là chỉ cần đón nhận những bất ngờ, dù đó, là niềm vui hay nỗi buồn.
Bất ngờ sẽ mở ra một không gian mới trong trái tim chúng ta – nơi có thể chào đón những người bạn mới, cùng nhau hưởng trọn tình nhân loại.
Và bất ngờ đã xảy ra với tôi, khi lái xe qua và dừng chân trên mảnh đất Hà Tĩnh, quê hương của đại văn hào Nguyễn Du.
Rẽ vào một con đường khá đẹp, đi được một đoạn, tôi tình cờ thấy hai em nhỏ đang ngồi ăn bánh tráng trộn trong sân đình làng. Tôi quyết định rẽ vào, dừng xe và ngồi nghỉ.
Khi thấy tôi, các em tỏ ra rụt rè, hỏi:
- Cô đi đâu? Về nhà ai ở làng?
Câu chuyện cứ thế bắt đầu, tiến triển xa hơn, ngoài dự định ngồi một lát vì có thể trời sắp mưa.

Sự thân thiện của các em khiến tôi nhớ đến Hộp Thẻ Câu Đố Thông Minh mang theo, có thể chơi và vẫn còn đủ chia tặng cho mỗi em một hộp.
Trải áo mưa ngay giữa sân Đình làng để chơi. Niềm vui, sự kết nối càng trở nên sâu sắc, khi càng lúc càng có thêm nhiều em khác đến tham gia đọc – chơi với Thẻ câu đố do tôi biên soạn, thiết kế.

Chơi thẻ vui quá nhưng tôi cần đi vì khả năng mưa và trời sắp tối. Tôi tặng mỗi em một một hộp thẻ và định đi tiếp thì bất ngờ, các em quây lại hỏi:
- Cô có gì để đọc nữa không?
-Có gì đọc nữa không cô?
Thế là tôi không ngần ngại dỡ thùng đồ vừa xếp lại xong, lôi những cuốn sách từ đáy thùng ra cùng đọc – chơi tiếp với các em.

Hết cuốn này tới cuốn khác. Sự hào hứng của các em khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Khi những giọt mưa bắt đầu rơi lất phất thì cũng là lúc tôi cảm thấy khá mệt… thì bất ngờ khác lại đến. Theo câu hỏi gợi ý và một chút hướng dẫn của tôi, các cô bé, cậu bé bắt đầu tự biên tự diễn một “vở kịch” siêu hay, lấy cảm hứng từ sách “Gõ nhẹ vào thân cây kỳ diệu” - bất chấp gió lạnh và mưa đông đang đến.

Chơi thẻ rồi, đọc sách, diễn kịch rồi, ăn bánh và chia kẹo cùng nhau rồi… tôi nghĩ rằng thời điểm phù hợp để nói lời tạm biệt các bạn đã đến.

Nhưng mà không! Lại thêm bất ngờ nữa.
Mấy bạn gái lớn nãy giờ nhất định không chịu chụp hình, bỗng nhìn tôi với ánh mắt biết ơn, tha thiết… Nắm tay tôi, em nói:
- Chúng con dẫn cô vào làng chơi nhé?
- Tối nay cô ở lại đây, mai con dẫn cô ra trường con đọc sách cho các bạn ở cả trường con nghe nhé?
- Con cũng dẫn cô về nhà ông bà con, ngủ lại nhà ông bà con tối nay cô nhé? …
Bạn thì nói, bạn kéo tay, bạn giữ xe nài nỉ…
Hỏi các bạn tính dẫn cô đi chơi đâu ở làng, các em nói:
- Đến khu tưởng niệm Hà Huy Tập cô nhé? Không xa lắm đâu, cô cứ đi theo chúng con là được.

Thế là chúng tôi trở thành một đoàn rồng rắn trên xe đi vào làng…
Dọc đường đi, chúng tôi còn vô vàn những câu chuyện thú vị, những khoảnh khắc dễ thương… cho đến khi dừng lại Khu tưởng niệm.
Anh cán bộ trông coi ở đây cười rất tươi, mở cổng cho cả đoàn vào. Tôi vui quá cũng không nhớ hỏi anh là có cần phải mua vé vào cửa hay không nữa?

Những câu chuyện và vô vàn câu hỏi gắn với văn hóa, lịch sử… các em hỏi, trao đổi, thảo luận, đưa ra quan điểm của mình... ở Khu tưởng niệm đều là những bài học vô cùng sống động, khó quên…

Và
Cũng đến lúc phải chia tay thật!
Dù các em thiết tha níu giữ, các cô bác trong làng cũng vô cùng trìu mến, ấm áp… nhưng tôi vẫn phải quyết định tiếp tục hành trình vì một số việc gia đình đang chờ tôi về Hà Nội nhanh nhất có thể.
Tạm biệt Hà Tĩnh, tôi mang theo những ánh nhìn thiết tha từ những đôi mắt tròn xoe chứa đựng nhiều tiếc nuối. Một câu hỏi của một em gái lớn đã ở lại với tôi rất lâu:
- “Cô ơi, có khi nào người ta dùng sách để bắt cóc trẻ con không cô nhỉ? Tại vì lúc đầu con đã tưởng rằng cô chơi với tụi con rồi định dụ để bắt cóc tụi con… Nhưng bây giờ, con cảm thấy rằng, cô có thể bắt cóc được chúng con đi theo cô hết luôn.
Con tình nguyện để được cô bắt cóc luôn ấy…!

Cảm ơn cô bé đã cho tôi một câu hỏi đáng để suy ngẫm, giúp tôi nhận ra điều mình cần phải làm tốt hơn trên hành trình tiếp theo.

Tạm biệt Hà Tĩnh. Tạm biệt những cô bé, cậu bé, những người dân trong làng tôi may mắn được gặp.

Nguyện cho tất cả mọi người luôn an vui, khỏe mạnh và mong các em trưởng thành vững vàng với sách và tri thức.
Comments